Chap 37: Romantic place
Ricky thở dài.
Cậu chưa từng muốn đến Jeju, chính xác là một mình. Cậu chẳng quen biết nhiều, và đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi xa lạ thế này mà không có 5 thành viên còn lại bên cạnh.
Thật ra, có quản lý Kikwang đi cùng cậu. Nhưng ích gì chứ, cậu không thể nói cho Kikwang biết những điều cậu đang suy nghĩ.
Và ông trời còn ác độc hơn khi để người cậu thầm yêu cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt mình. Làm sao che giấu được tình cảm này đây? Chẳng có Ilhoon hyung hay Minhyuk hyung, hoặc chí ít là L.Joe hyung ở đây để cho cậu lời khuyên. Ít nhất Minhyuk hyung có thể an ủi cậu.
Ricky biết, Changjo chỉ đơn thuần xem cậu là đồng nghiệp không hơn không kém.
Nhưng hôm nay, anh ấy đã đến ngồi cạnh cậu, và còn để cậu tựa vào vai mà ngủ. Mặt Ricky bất giác đỏ ửng lên khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc nơi hõm cổ Changjo.
Suốt quãng đường từ sân bay đến khách sạn, Ricky cứ tủm tỉm cười. Cậu mong quản lý sẽ sắp xếp cho họ ở cùng phòng. Nhưng không, quản lý đã đặt hai phòng riêng biệt. Điều này khiến Ricky thất vọng.
Ricky nằm dài trên giường, nghĩ đến khuôn mặt gần kề của Changjo. Cậu lắc đầu rồi quyết định vào phòng tắm rửa mặt. Có thể nó sẽ khiến cậu tỉnh táo hơn.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Ricky, là Changjo đây.”
“Ôi trời.”
Ricky giật mình chạy đến soi gương, chỉnh lại tóc tai.
“Cậu đợi tớ một phút.”
Ricky đánh lại lớp phấn, nhìn vào gương mỉm cười.
“Ricky dễ thương. Phải, mình thật dễ thương.”
Cậu thong thả ra mở cửa. Changjo đã đứng đợi từ lâu.
“À, uhmm… cậu có muốn đi ăn sáng cùng tớ không?”
“Thật à?”
Ricky khẽ vuốt tóc mái lên.
“Tất nhiên rồi.”
Changjo gần như phát điên vì hành động vừa rồi, cố bấm bụng bình tĩnh.
Ricky mỉm cười đóng cửa. Cả hai chậm rãi xuống nhà hàng.
Hyunseung và Kikwang đã đến từ lâu. Họ đang ăn sáng. Mặc dù cả hai đều biết idol của mình đang hẹn hò với nhau, nhưng họ không để tâm lắm.
Changjo chọn một bàn trong góc khuất, kéo ghế cho Ricky. Họ vui vẻ thưởng thức bữa sáng.
“Hmmm, lãng mạn ghê nha.”
Hyuna khẽ kéo kính xuống. Cô ta đang ngồi ở một bàn cách khá xa, nhưng đủ để có thể nhìn thấy từng hành động của họ. Vì nhà hàng không cho chụp ảnh nên cô chỉ còn biết dõi theo từng cử chỉ của họ, cắn môi cay cú.
“Hmm?”
Hyunseung vô tình đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra người phụ nữ quen thuộc.
Kikwang cũng ngoái đầu lại nhìn.
“Là ai vậy?”
“Là phóng viên chuyên săn tin hẹn hò của idol, Kim Hyuna. Chính cổ đã phanh phui tin Eunkwang và Minhyuk đang hẹn hò đó.”
“À, là cô phóng viên nổi đình nổi đám đó sao?”
Kikwang chậm rãi đáp.
“Có lẽ đang bám theo Changjo và Ricky.”
Hyuna nhận ra có người đang nhìn mình, quay sang thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của hai quản lý. Cô giả vờ chỉnh lại kính, nhìn mông lung ra cửa sổ.
“Chúng ta phải làm sao đây?”
Hyunseung sốt ruột hỏi.
“Còn làm sao nữa? Bảo vệ hai đứa trẻ kia thôi.”
Kikwang hất cằm về phía Changjo và Ricky đang vui vẻ cười đùa.
***
“Suốt cả ngày hôm nay Changjo cứ cắm cúi vào một mẩu giấy. Không biết nó là gì nhỉ?”
Ricky nằm dài trên giường. Sau một ngày quay phim vất vả, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
“Mình có nên mời Changjo ăn tối không nhỉ? Nhỡ cậu ấy phát hiện ra tình cảm của mình thì sao?”
Ricky lắc đầu. Aishhhhh, không được nghĩ bậy. Changjo mời mình ăn sáng, và bây giờ mình mời Changjo ăn tối. Phải, chỉ là phép xã giao thông thường thôi.
Ricky gật đầu, đứng dậy đi đến trước cửa phòng Changjo.
“Changjo?”
Không có tiếng trả lời. Ricky lại đợi.
5 phút sau. Vẫn không có người ra mở cửa.
“Tớ vào nhé.”
Ricky khẽ đẩy cửa. Cửa phòng không khoá. Ricky bước vào, nhìn quanh một lượt. Không có Changjo ở đây. Cậu quyết định ngồi chờ.
Ricky bước đến sofa, bắt gặp mẩu giấy nhỏ.
“Ah, là mẩu giấy Changjo đã cầm cả ngày nay.”
Ricky tò mò cầm lên. Đúng lúc này, cửa phòng tắm bật mở, Changjo bước ra chỉ với một mảnh khăn trên người.
“Changjo?”
“Ricky?”
“AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Changjo xấu hổ trở lại phòng tắm. Ricky cũng đỏ mặt quay đi.
‘Ôi trời, mình ngồi đây và bắt gặp Changjo chỉ với một mảnh vải trên người. Thật là đáng xấu hổ mà.’
Ricky vùi đầu vào tay.
Có tiếng ồn ào vọng ra từ phòng tắm. Nghe cứ như Changjo đang đấm mạnh vào tường.
“Changjo ổn chứ?”
Ricky e dè hỏi.
“À, ừ, Changjo ổn. Mà… uhmm… cậu thấy mảnh giấy trên sofa chưa?”
“Không, tớ không thấy mảnh giấy nào hết.”
Ricky nói dối.
“À ừ.”
Changjo thở phào nhẹ nhõm. Anh bước ra, giản dị với quần jeans và áo thun trắng.
“Cậu đến lâu chưa?”
“Tớ cũng mới đến thôi.”
“Có chuyện gì không?”
“Uhm, tớ muốn mời cậu cùng ăn tối.”
“Được thôi, đi nào.”
Changjo vui vẻ, thừa lúc Ricky không để ý, nhét vội mẩu giấy vào túi quần.
***
“Họ ra rồi!”
Hyuna lén lút trốn ở một góc khuất, dõi mắt theo cặp đôi đang tươi cười.
“Hừm, lại còn cười đùa vui vẻ như thế.”
Cô nhanh tay đưa máy ảnh lên bấm tách.
“Quả là một tấm hình đẹp. Kim Hyuna, mày thật vô đối!”
Cô nhìn thành quả của mình, không ngớt miệng tự sướng.
Bất ngờ, một cánh tay vươn đến, giật lấy máy ảnh của cô.
“Yah!”
“Yah cái gì?”
Người đằng sau trầm giọng hỏi.
Hyuna quay lại, là Hyunseung.
“Là anh sao Jang Hyunseung?”
Cô vừa nói vừa cố nhón chân giật lại máy ảnh từ tay Hyunseung. Không biết anh này ăn gì mà tay dài dữ thần vậy.
“Chính là tôi.”
Hyunseung lạnh lùng nói, một tay ôm chặt Hyuna, một tay giơ cao.
Hyuna gần như đứng hình trước hành động này. Cô đỏ mặt, im lặng. Trong vòng tay Hyunseung, cô không còn là mình nữa.
“Tôi sẽ giữ hộ cô cái này. Trở về Seoul, tôi sẽ trả cô sau.”
Hyuna không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào khác ngoài nhịp tim đang đập dữ dội của mình.
“Tôi đi đây.”
Hyunseung lạnh lùng rời đi.
Thoát khỏi cái ôm, Hyuna mới chợt bừng tỉnh.
“Mình đang làm cái quái gì vậy chứ? Yah Jang Hyunseung. Anh ta đúng là ba que xỏ lá. Dám lợi dụng mình.”
“Nhưng cũng phải công nhận là anh ấy cool thiệt.”
Hyuna bất giác đỏ mặt.
“Ôi trời, máy ảnh của tôi…”
“Yah Jang Hyunseung, trả lại cho tôi!!!”
***
Ngày cuối cùng ở Jeju…
“Hyunsik hyung!!! Dòng cuối cùng là thế quái nào hả?”
Changjo tức giận quát vào điện thoại.
“Hả?”
“Anh bảo em đi tỏ tình với cậu ấy vào ngày cuối cùng sao?”
“Anh nói đúng mà.”
Hyunsik tỉnh bơ trả lời.
“Nhưng làm sao mới được?”
Changjo vò đầu.
“Em không dám. Nhỡ cậu ấy từ chối…”
“Changjo-ya, em làm được mà.”
Hyunsik nói chắc nịch.
“Bằng cách nào?”
“Đơn giản là đến trước mặt Ricky và nói “Tôi yêu em”. Sau đó chỉ việc đợi em ấy gật đầu.”
“Aishhhh, anh thật vô dụng. Thôi, em tự thân quyết định vậy.”
Changjo cúp máy. Lại miên man suy nghĩ.
Nếu muốn tỏ tình, tất nhiên phải tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ cho cậu ấy. Nhưng mọi người sẽ chú ý mất.
Đúng lúc này, Ricky nhắn tin đến. Cậu ấy lại muốn mời Changjo đi ăn tối.
Changjo vui vẻ lục lọi tủ đồ, tìm bộ quần áo đẹp nhất.
Tối nay nhất định phải tỏ tình thành công.
***
Ricky và Changjo tuỳ ý chọn một nhà hàng trên đảo cùng ăn tối. Sau đó, cả 2 dạo bước dọc trên bờ biển.
Ricky im lặng. Changjo cũng im lặng. Họ không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Ricky cố gắng nhịn cười. Thật ra, những gì trên tờ giấy, cậu đều đã đọc hết. Giữ bộ mặt ngơ ngốc như không hề hay biết, cậu mong Changjo sẽ chủ động.
“Họ thật lãng mạn.”
Hyuna lén lút đứng trên một vách đá, vừa bấm máy vừa nhủ thầm.
Nhìn những tấm ảnh vừa chụp, cô cười khả ố.
“Cũng may là mình mang theo máy ảnh phòng hờ.”
“Hey, chào!!!”
Một bóng đen bất thình lình nhảy bổ ra.
“Ôi trời ơi!!!”
Hyuna hoảng hốt, trượt chân té xuống vách đá.
Nhưng Hyunseung nhanh tay kéo Hyuna lại, đỡ đầu cô ấy vùi vào ngực mình.
Hyuna bất giác đỏ mặt. Nhịp tim cũng theo đó tăng lên vùn vụt.
“Này, cô có sao không?”
Hyunseung dịu dàng hỏi.
Hyuna lơ mơ ậm ừ. Đầu óc cô chẳng thể nhớ đến Changjo và Ricky đang ở ngoài kia nữa. Bây giờ, trong mắt cô, chỉ có Hyunseung.
“Thật… đẹp…”
Hyuna lẩm bẩm.
“Này Hyuna, cô có sao không?”
Hyunseung lắc lắc người Hyuna.
“Có, tôi có sao. Thật có sao rồi.”
“Vậy hả? Để tôi xem nào.”
Hyunseung cúi người, vạch ống quần Hyuna lên, chăm chú xem xét vết thương.
“Ahh.”
Hyuna thốt. Cứ mỗi lần Hyunseung chạm tay vào người cô, có một cảm giác rất lạ, cứ chạy dọc cơ thể cô.
Hyuna lắc lắc đầu, quay lưng bỏ chạy.
‘Không, Hyuna, mày phải bình tĩnh. Không được để anh ta dụ dỗ.”
“Hyuna, cô có muốn cùng tôi ăn tối không?”
Hyunseung chậm rãi hỏi.
“Muốn!”
Hyuna nhanh chóng trả lời, rồi lập tức thấy xấu hổ vì hành động này.
“Được rồi, lên xe tôi.”
Hyunseung mỉm cười đi trước. Hyuna theo sau.
Sau khi đã ngồi vào xe, Hyuna mới lén lút nhìn sang người bên cạnh.
Anh ấy thật đẹp. Uhm, có lẽ chuyến đi này sẽ là một cơ hội, à, ừ, cho mình…
Hyuna mỉm cười. Tuy là phóng viên nổi tiếng với nhiều bài báo phanh phui chuyện hẹn hò của idol, nhưng cô chưa từng một lần biết đến mùi vị của tình yêu.
Có lẽ, chính sự ngọt ngào của tình yêu khiến họ, dù là những idol bận rộn với lịch làm việc dày đặc, đều đâm đầu vào.
Changjo cùng Ricky thong thả đi dọc bờ biển. Họ không biết, mọi chuyện khác đang diễn ra cách họ không xa.
“Ricky, cậu ngồi nhé?”
“Ừ.”
Cả hai ngồi xuống một tảng đá. Changjo bắt đầu nuốt khan. Anh đang cố sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mình.
“Cậu còn nhớ lúc chúng ta cùng đóng We Got Married không?”
“Tớ nhớ?”
“Khoảng thời gian đó rất đẹp. Và tớ cũng là một người chồng tốt, không phải sao?”
Changjo mỉm cười.
Ricky gật đầu.
“Từ khi tham gia, tớ như trở thành một người khác vậy. Tớ cơ bản là loại người không biết định nghĩa của hai từ lãng mạn. Nhưng, tớ bắt đầu thích nói những điều ngọt ngào, và nhớ đến một ai đó. Tớ nghĩ mình đang yêu.”
Ricky cố nén cười.
“Rồi sau đó cậu sẽ nói “Cậu biết tại sao không? Tớ nghĩ là mình đã học được cách yêu thương từ một người. Người đó là cậu, đúng, chính là cậu, Ricky à”. Phải vậy hông?”
Changjo tròn mắt ngạc nhiên, há hốc miệng không nói nên lời.
“Sao cậu biết?”
“Tớ đã đọc hết mẩu giấy cậu mang theo rồi.”
Changjo xấu hổ cúi mặt.
“Vậy, Changjo-ah, cậu có muốn nói gì với tớ không?”
“Tớ…”
Changjo ấp úng.
Một khoảng lặng.
“Được rồi.”
Ricky thở dài.
“Vậy để tớ nói.”
“…”
“Changjo, tớ thực sự thích cậu từ lâu rồi. Tớ luôn chờ đợi cậu sẽ chủ động đến bên tớ, nhưng cậu vẫn chỉ đứng yên. Tớ quá mệt mỏi vì phải chờ đợi. Vậy nên, hôm nay, một lần duy nhất, cậu phải chọn lựa.”
Changjo tròn mắt ngạc nhiên. Ricky không biết từ đâu lấy ra toàn bộ can đảm nói.
“Tớ yêu cậu. Cậu cũng sẽ bên tớ, yêu tớ như tớ yêu cậu chứ?”
“Tớ…”
“Tớ hiểu rồi. Đáng lẽ tớ nên biết rằng ngay từ đầu cậu chẳng hề yêu tớ.”
Ricky bắt đầu khóc. Changjo đau lòng, vội quỳ xuống trước mặt Ricky, không ngừng dùng tay đánh vào đầu mình.
“Là tớ có lỗi, là tớ không làm cậu vui. Tớ thật ngu ngốc. Là tớ xấu xa, xấu xa, cực kì xấu xa.”
Ricky đau lòng nhìn Changjo đang tự làm đau bản thân, đưa tay ôm lấy Changjo.
“Đủ rồi, Changjo-ah, đừng tự đánh mình nữa.”
“Không, là tớ làm cậu khóc. Tớ nên tỏ tình với cậu ngay từ đầu…”
“Được rồi, Changjo-ah. Tớ biết là cả hai chúng ta đều yêu nhau, và tớ không muốn thấy người mình yêu tự làm đau chính bản thân.”
Changjo đứng dậy, ôm chặt Ricky, lấy hết can đảm thì thầm vào tai cậu ấy.
“Yoo Changhyun, tớ yêu cậu.”
Ricky mỉm cười. Mặt Changjo đỏ lựng gần như muốn nổ tung.
Không muốn để Ricky thấy hình dáng xấu hổ của mình lúc này, Changjo cúi đầu, kéo Ricky vào một nụ hôn.
Ricky khẽ nhắm mắt.
Đầu lưỡi ngọt ngào. Ánh trăng nhảy múa trên đầu.
Changjo mừng như phát điên. Anh chỉ muốn gào lên cho cả thế giới biết, vâng, Yoo Changhyun bây giờ là của anh rồi.
Từ giờ anh có thể nhập bọn với mấy người kia trêu chọc Hyunsik.
Sóng biển vỗ.
Gió đưa nhẹ.
Hai trái tim cùng chung nhịp đập.
Nơi lãng mạn nhất.
Là nơi hai người tìm thấy nhau.
Nơi con tim cả hai hoà quyện với nhau.
Nơi chỉ có hai người.
Ngày hôm nay, tôi và em khắc tên nhau trong tim.
Tôi mong vết khắc này như một hình xăm, mãi mãi dính chặt tim em không mờ phai.